NGONNGUALO Admin
Tổng số bài gửi : 211 Points : 859 Reputation : 3 Join date : 18/10/2011 Age : 32 Đến từ : ĐẠI HỌC NGOẠI NGỮ - ĐẠI HỌC THÁI NGUYÊN
| Tiêu đề: Thơ tình Toán , Lý, Hóa Tue Nov 29, 2011 10:43 am | |
| Sưu Tầm THƠ TÌNH TOÁN HỌC
DẤU VÔ CÙNG
Khi chưa yêu hai đứa Trống không có gì đâu Niềm vui đã không có Không cả nỗi âu sầu
O....O
Yêu rồi thành vô hạn Trời đất hóa mênh mông Một tiếng chim nho nhỏ Cũng vang từng không trung
O.....O
Hai số không kết lại Tạo nên dấu vô cùng!
TÌNH YÊU VÀ TOÁN HỌCÁnh xạ cuộc đời đưa anh đến với em Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ Em số ảo ẩn mình sau số mũ Phép khai căn em biến hoá khôn lường Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới Bao biến số cho một đời nông nổi Phép nội suy từ chối mọi lối mòn Có lúc gần còn chút Epsilon Em bỗng xa như một hàm gián đoạn Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình Tình yêu là định lý khó chứng minh Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ Bao lô gic như giận hờn dập xoá Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại Nơi trái tim anh, em mãi mãi là hằng số vô biên BÀI TOÁN TÌNHÐời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt Mà tình em là quĩ tích không gian Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai Anh muốn lên tận cực của thiên tài Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ Nếu dòng đời toàn là thông số Bài toán tình là căn thức bậc haiANH TÌM EMAnh tìm em trên vòng tròn lượng giác, Nét diễm kiều trong tọa độ không gian. Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn, Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo. Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo, Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ. Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô, Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích. Anh chờ đợi một lời em giải thích, Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương. Hệ số đo cường độ của tình thương, Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán. Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn, Tính không ra phương chính của cấp thang. Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng, Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.
TÌM EM Phương trình nào đưa ta về chung lối Định lý nào sao vẫn mãi ngăn đôi Biến số yêu nên tình mãi hai nơi Điểm vô cực làm sao ta gặp được Đạo hàm kia có nào đâu nghiệm trước Để lũy thừa chẳng gom lại tình thơ Gia tốc kia chưa đủ vẫn phải chờ Đường giao tiếp may ra còn gặp gỡ Nhưng em ơi! Góc độ yêu quá nhỏ ! Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta Tại nghịch biến cho tình mãi chia xa Giới hạn chi cho tình yêu đóng khép Lục lăng kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp Tại tình là tâm điểm chứa bên trong Nên đường quanh vẫn mãi chạy lòng vòng Điểm hội tụ vẫn hoài không với tới Em cũng biết tung, hoành chia hai lối Để tình là những đường thẳng song song Điểm gặp nhau vô cực chỉ hoài công Đường nghịch số thôi đành chia hai ngả ANH VÀ EM
Anh đau đớn nhìn em qua quỹ tích Tình em nào cố định ở nơi đâu Anh tìm em khắp diện tích địa cầu Nhưng căn số đời anh đành cô độc Để anh về vô cực dệt duyên mơ Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ Chiều biến thiên là những cơn mơ. Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng Anh u sầu trên hệ thống x-y Biết bao giờ đôi ta được phụ kề Anh đành chết trên đường tiếp cận Ôi anh chết cũng vì hệ số Định đời anh trong biểu thức khổ đau Như cạnh góc vuông , với cạnh huyền Gần nhau đấy nhưng không trùng hợp Qua những điều trên ta quy ước Tình yêu là 1 cái compa Vòng tròn nào dù nhỏ dù to Cũng đều có tâm và bán kính Tâm ở đây là tâm hồn cố định Bán kính là nỗi nhớ niềm thương
ẨN SỐ TÌNH YÊUTa gặp nhau qua phương trình thể tích Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha Góc độ nào mà tính mãi không ra Hay "nghịch biến " cho lòng hoài xa cách Đời "nghịch số " nên em không oán trách "Giới hạn " lòng cho sầu khổ vơi đi "Định lý" nào mà ngăn được bờ mi Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi "Tâm điểm " kia chứa chút tình ngắn ngủi Nên đau buồn là "hệ luận "trần gian Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn Nhưng "vô cực" là niềm đau "Bất biến" Ân tình anh dù luôn luôn "biễu hiện" Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song" Yêu thuơng chi chỉ là những hoài công Nên "ẩn số " tình yêu không "tụ điểm"ĐỊNH NGHĨA TÌNH YÊULà giao điểm hai tâm hồn đối xứng Là tương giao hay đồ thị hai chiều, Ai là người định nghĩa nổi tình yêu, Đầy tạp số tôi học hoài không hiểu Tôi cố định trong sân trường đơn điệu, Lặng nhìn trên hình chiếu của giai nhân, Thả hồn theo một tiếp tuyến thật gần, Theo em mãi suốt đời về vô cực Tình tôi đó chẳng cần dùng công thức, Tan trường về tôi cố sức song song, Tới ngã tư liền bày tỏ nỗi lòng, Em ngoe nguẩy từ từ tăng tốc độ. Tôi vẫn cố giử tình yêu đồng bộ, Hai năm dài đáp số giải không xong, Tin hành lang em sắp sửa lấy chồng, Lòng điên đảo trước định đề đen bạc Tôi xoay mắt theo vòng tròn lượng giác, Có thấy gì ngoài quỹ tích tình yêu, Tình đơn phương trong tam giác ba chiều, Lay hoay mãi trên chuyến đò vĩ tuyện Tìm lối thoát đồng quy hay tịnh tiến, Hệ luận nào thuyết phục nổi em tôi, Đành đi theo phân giác tận chân trời, Tìm ẩn số của phương trình vô nghiệm
TÌNH Tình đâu là căn thức bậc hai Ðế có thể ngồi yên mà xét dấu Em phải nhớ tình yêu là góc số Mà hai ta là những kẻ chứng minh Ðừng bao giờ đảo vế một phương trình Cứ thong thả mà vui trên đồ thị Tìm đạo hàm rồi ngồi yên suy nghĩ Sẽ thấy dần hệ số góc tình yêu Ðừng vội vàng định hướng một hai chiều Rồi một buổi ta đồng qui tại góc Em mĩm cười như tiếp tuyến bên tôi Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi Và nhận thấy em xinh xinh cực đại Em khó hiểu thì tôi đành vô giải Bài toán giải bằng phương pháp tương giao Nhìn em cười tôi định nghĩa tình yêu Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến Chưa thân nhau mà đã thấy so le Trót yêu rồi công thức có cần chi Vì hệ luận ái tình không ẩn số Em không nói tôi càng tăng tốc độ Ðể mình tôi trên quãng đường đơn điệu. Yêu là chết là triệt tiêu tất cả Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai Tôi mang em đặt điều kiện tương lai Cho tôi sống với nỗi niềm đơn giản TÔI VÀ EMTôi và em tính tình hơi đồng dạng Sống bên nhau chắc tĩ số cân bằng Tôi xin thề không biện luận cao xa Mà chỉ lấy định đề ra áp dụng Tôi có thể chứng minh là rất đúng Vì tình tôi như hàng điểm điều hòa Nếu bình phương tôi lại rút căn ra Cũng chẳng khác điều năm trong quĩ tích Tôi yêu em với một tình yêu cố định Tìm chu kỳ cho hàm số tuần hoàn Dùng định lý thay ngàn câu ước hẹn Xuống lũy thừa thay vạn lá thư duyên Giải đạo hàm mong tiếp xúc cùng em Tìm toạ độ trong tình yêu toán học Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt Mà tình em là quĩ tích không gian Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai Anh muốn lên tận cực của thiên tài Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ Nếu dòng đời toàn là thông số Bài toán tình là căn thức bậc hai
EM VÀ TOÁN HỌC Em gái ơi đừng ghét môn toán Hãy lại đây ta cùng nhau học toán Lại gần đây hai ta ngồi xích lại Bài toán nào ta giải mà chả ra Tay trái cầm chiếc compa Tay phải cầm thước đi ra đi vào Lấy hơi em nói thì thào Rằng học như thế không vào đúng thôi Đạo hàm ai lại nhân đôi Tích phân trở lai nó dôi ra liền Giới hạn thí nhớ lấy biên Tích phân xác định trong miền không gian Đồ thị trục dọc trục ngang Không cần nhớ hết mà hoang mang mình Đến khi gặp phải phương trình Không khai căn được thì bình phương lên Với bất phương trình không nên Cần xem xét dấu mới nên nhân vào Em giống như một đao hàm chưa giải Để cho anh phải mò mẫm tích phân Thân hình em một hàm số bình phương Những uốn cong vô cùng kỳ diệu
EM NÓI EM YÊU... Em nói em yêu những đường tròn Ngàn đời không tính được số pi Hơn nữa đường tròn luôn hoàn hảo Anh bảo tròn trịa để làm chi? Em nói em yêu toán dựng hình Tuần tự các bước đúng như in Anh nói cuộc sống không cần thế Mà cần những bài toán chứng minh. Em nói em yêu những phương trình Cân bằng, sóng gió chẳng rung rinh Anh bảo cũng cần bất đẳng thức Để thấy giá trị của phương trình. Em nói em yêu tuổi chúng mình Hai đứa chung nhau một niềm tin Anh bảo bây giờ em mới đúng Anh với em, chung một chữ tình NỖI BUỒNNếu em là hăng đẳng thức, Anh sẽ là một phương trình Mà kết luận bắt anh phải chứng minh Từ giả thiết là thương và nhớ. Đôi môi em như đường cong ngoại tiếp Cặp mắt buồn tiếp tuyến dưới hàng mi Tình yêu kia như muôn vàn ẩn số Để lòng anh ôm nỗi buồn vô cực.
Nghiệm của đời anh Lối vào tim em như một đường hàm số Uốn vòng vèo như đồ thị hàm sin Anh tìm vào tọa độ trái tim Mở khoảng nghiệm có tình em trong đó Ôi mắt em phương trình để ngỏ Rèm mi mịn màng nghiêng một góc anpha Mái tóc em dài như định lí Bunhia Và môi em đường tròn hàm số cos Xin em đừng bảo anh là ngốc Sinh nhật em anh tặng trái cầu xoay Và đêm Noel hình chóp cụt trên tay Anh giận em cả con tim thổc thức Mãi em ơi phương trình không mẫu mực Em là nghiệm duy nhất của đời anh BÀI TOÁNNếu bài toán tình anh, em chưa hiểu, Đã vội vàng biện luận thế thôi sao? Khi anh yêu chẳng bởi tham số nào Giả thiết đó muôn đời không thay đổi!
Càng phân tích, tim anh càng nhức nhói! Em nỡ nào trị tuyệt đối tình anh?... Anh yêu em bằng định lý chân thành, Và tình anh đã tiến về vô cực!
Nếu em xét tình anh trên số thực, Anh sẽ dùng số phức để chứng minh! Tình yêu đó sẽ như… bất phương trình Anh vững tin, xin em đừng giới hạn!
Hai con tim chúng mình không đồng dạng, Hay vì em đã tối giản tình anh? Dù hy vọng là ẩn số mong manh, Thì hệ quả tình anh… không hối hận!
Anh đang đi trên con đường tiệm cận, Của đời em trên mặt phẳng tình yêu, Không tiếp điểm, mặc kệ, anh vẫn yêu! Khái niệm đó thầm mong em sẽ hiểu!...
Chỉ xin em một tình yêu cực tiểu, Anh mãi yêu bằng quy tắc bình phương. Lòng thầm mong tình em cũng tương đương, Dẫu đôi ta – Hai con đường phân biệt!
Tuy vô nghiệm anh vẫn yêu mãnh liệt, Đường tình yêu dù biết vẫn song song! Không “điểm chung” cõi lòng anh vẫn mong Sẽ “giao nhau” trong khoảng không nào đó!
Trong quỹ tích tình em, anh không có Nhưng vẫn yêu để chứng tỏ tình mình. Đó là điều mà anh phải chứng minh, Ôm ấp mãi hằng số tình… tuyệt vọng!!!...
Không có em đời anh là tập rỗng, Thiếu vắng em như “mẫu số bằng không”! Luôn tồn tại một niềm tin vô vọng, Bởi yêu ngoài miền xác định tình em!
Đêm rồi đêm như giai thừa nỗi nhớ, Hướng tình anh vào trung điểm tim em Lòng hằng mong sẽ tìm ra tọa độ, Anh sẽ làm tiếp tuyến… của đời em!...
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ Em số ảo ẩn mình sau số mũ Phép khai căn em biến hoá khôn lường
Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới Bao biến số cho một đời nông nổi Phép nội suy từ chối mọi lối mòn
Có lúc gần còn chút Epsilon Em bỗng xa như một hàm gián đoạn Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình
Tình yêu là định lý khó chứng minh Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ Bao lô gic như giận hờn dập xoá Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại Nơi trái tim anh, em mãi mãi là hằng số vô biên
Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt Mà tình em là quĩ tích không gian Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai Anh muốn lên tận cực của thiên tài Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ Nếu dòng đời toàn là thông số Bài toán tình là căn thức bậc hai
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối "Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi "Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ "Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ "Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ ! Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa "Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép
"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới
Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối Để tình là những đường thẳng "song song" Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối "Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi "Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ "Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ "Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ ! Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa "Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép
"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới
Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối Để tình là những đường thẳng "song song" Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả THƠ TÌNH LÝ HỌC [size=16]Nếu anh là dòng điện I vôn Em sẽ là quả bóng đèn cần điện Và mẹ em biến trở của dây dòng Trời sinh ra để cản đường dòng điện Và bố em cầu dao điện thế Nếu khi cần ông sẽ ngắt I ngay Và như thế hậu quả sẽ khôn lường Đèn sẽ tắt và điện thì sẽ chết Và anh ước sao anh không là dòng điện Mà chỉ là pin con thỏ em ơi Và khi đó không còn gì ngăn cản Bởi vì pin đâu có trở để ngăn dòng Và khi đó cầu dao không tác dụng Bóng đèn em lại sáng rực màu trăng Nếu anh em là cảm kháng của nguồn Thì chị em tất nhiên là dung kháng Và khi đó triệt tiêu cho tất cả Cộng hưởng rồi mọi trở sẽ bằng không Nếu ông em là một điện trở nguồn Thì I tăng R sẽ giảm Và khi đó không còn gì ngăn cản Để cho dòng khỏi chập mạch em ơi Anh sẽ đến bên em không gì cản nổi Bởi vì anh là dòng điện I vôn Tôi và em là hai hành tinh lạ Gói phận đời trong vũ trụ bao la Niềm riêng mang nặng trĩu dãy ngân hà Ta khắc khoải bên từng năm ánh sáng
ôm ngõ hồn còn in hằn dĩ vãng Ta yên nằm trên hai trục x,y Vết thương lòng nào hẳn đã phôi phai Như dung khí vẫn còn âm ỉ đốt
Nhờ ánh quang ta gặp nhau bất chợt Tình gieo tình theo định luật Newton Ðem ưu tư ta nối nhịp cầu vồng Trên trục z ta nhận ra giao điểm
Nhưng có phải cõi đời hay châm biếm ? Mĩa mai thay định lý Hubble ra đời Ngày mỗi đưa hai đứa mình hai nơi Ðể khoảng cách là một trời thương nhớ
Từ xa em, hành tinh tôi đã vỡ Tự thu mình vào vùng tối black-hole Hững hờ trong kiếp sống qúa mõi mòn Tim lạnh giá, vô tri, vô sắc diện
Kiếp phù du, nào có chi vĩnh viễn ? Ðời chỉ là sự kiện nối tiếp nhau Ðắp lên ta chất ngất vết thương đau Rồi bùng nổ, trả ta về hư cấu
Nếu anh là Trái Đất Em hãy là Mặt Trăng Nếu em là hạt nhân Anh sẽ làm điện tử
Nếu em là điện tử Anh _Điện thế rất cao Để dòng diện qua mau Đưa tình đi muôn hướng
Nếu em là ánh sáng Anh là pin Mặt Trời Anh đón em khắp nơi Dâng cho đời năng lượng
Em _Đại lượng vô hướng Anh _Đại lượng véc tơ Bình phương anh ngẫn ngơ Hai chúng mình là một
Sét tình anh đột ngột Tình em cột thu lôi Và những trận mưa rơi Êm đềm trong dịu mát
Còn nếu em là sắt Anh sẽ là nam châm Để chúng mình gần hơn Trong lực từ thương nhớ
Em ngôi sao nào đó Giữa thiên hà xa xôi Kính thiên văn muôn nơi Anh dõi nhìn em đó
Vũ trụ bao la thế Nhưng có nghĩa gì đâu Khi người ta yêu nhau Mọi cái đều có thể … Thầm gọi tên em quay lưng phản xạ Trước mắt ta bao lượng tử cuộc đời lực hạt nhân sao lại nỡ tách rời Để đôi tim ta buông rơi quỹ đạo. Nhìn sao băng lung linh ngàn ảnh ảo Ẩn phương trình của virus tình yêu Hoa ngọc lan bao bước sóng thủy triều Bờ còn xa đứng quay chiều dao động. Gần quang tâm nhưng không thể đồng quy Tuy giao thoa nhưng ta lại phân kì Nỡ vì sao em xa rời tiêu điểm Dẫu biết mình còn năng suất phân li.
Anh gặp em cảm ứng một tình yêu. Hai ánh mắt giao thoa và nhiễm xạ. Anh bối rối lao vào trường điện lực. Tìm quang hình chinh phục trái tim em. Khi đêm về cường độ nhớ thâu đêm. Trong giấc mơ hình em là ảo ảnh. Anh vẫn bước đi trên con đường quỹ đạo. Hai cuộc đời giao điểm ở nơi đâu. Giữa dòng đời ta mãi lệch pha nhau. Âm sắc nhớ sóng là trong yên tĩnh. Anh thoảng thốt bồi hồi theo quán tính. Ngưỡng âm tình dội lại những yêu thương. Giải phương trình mà nhưng mãi đơn phương. Miền nỗi nhớ dạt dào vân sáng tối. Điểm tựa bên em biết bao giờ có nổi. Dang dở hoài một định luật tình yêu. Lực cản môi trường vô dạt tiêu điều. Anh trôi nổi giữa dòng đời bão tố. Vẽ hình em với muôn màu quanh phố. Hạnh phúc xa vời hội tụ ở hư vô. Đợi chờ em tự cảm thấy vui mừng. Để hai nhịp trái tim cùng cộng hưởng. Điện trở lớn thì phương trình không dao động. Em mãi là nguồn sáng của đời anh.
[/size]
__________________
Buổi đầu nhìn em qua "gương phẳng" "Mối tương quan" đã "chuyển động" lòng tôi "Đối diện" nhau trong "ánh sáng" mặt trời "Góc tọa độ" cuộc đời thôi xa lạ ... Từ "trục phụ" dịu dàng lên "trục chính" Gót giai nhân mờ "thấu kính phân kỳ" "Vạn hoa" nằm trên mỗi bước em đi Xin "điều tiết" tình yêu thành "hằng số". Yêu là gì tôi xin định nghĩa Yêu chính là tình cảm có chiều cao Hai tâm hồn đồng dạng sẽ yêu nhau Và từ đó suy ra định lý Đường nối tiếp khi tình yêu chung thủy Yêu dối lừa khi hai kẻ phụ nhau Người trung trực sẽ chịu khổ đau Tình đổ vỡ khi chia đường phân giác Không cắt nhau và chẳng gần nhau được Bởi những điều quy ước trong ta Tình yêu như nét vẽ com-pa Bám ở tâm không đi tìm bán kính Tâm đứng yên mà hồn ta vô định Biết bao là tiếp tuyến quanh ta
THƠ TÌNH HÓA HỌC
Anh ngỏ ý xin em đừng phản ứng Hãy vui lòng cho tác dụng vào tim Anh yêu em như axit yêu kiềm Nếu hóa trị II ta cùng tương đối Anh biết em trong phương trình hóa học Và quen em trong phản ứng cân bằng Từ phương trình oxi hóa mangan Tình hai đứa hòa trong dung dịch Em chuẩn độ tình anh bằng axit Từng giọt lắng nhỏ vào trong tim Điểm dừng khi tình anh thay đổi Bỏ lại em trong dung dịc thắm làn môi Em là oxi rỉ xét đời anh Đừng trách em sao tâm hồn phù thủy Bởi hóa học biến đổi khôn lường Tình trong em còn mãi vấn vương Dẫu có lúc em thay đổi nhanh như phản ứng trung hòa Dẫu có lúc đầu em nóng như phản ứng tỏa nhiệt Và những khi bản thân em như nước gặp axit đậm Là những khi anh như tra tấn bởi bazơ Tại lúc này như có TNT một mớ Cứ đùng đùng khói bốc cả hai bên Mà anh dây đỏ như phenolphatalein gặp xút Chỉ bởi rằng tay trái cứ như trên Nhưng anh vẫn yêu em tha thiết Mặn mà như muối bền chặt như vôi Rất ngọt ngào như đường saccarozo Lấp lánh như những viên kim cương Nồng nàn như oxi với hiđro Có một thời ai say mê học hóa Axit cộng Bazơ là phản ứng trung hòa Muối Cộng nước là phản ứng cháy nổ Tái hợp thành valentine đầy hoa Xúc tác Noel ta sẽ thấy quà Thêm sinh nhật thì chất N vừa đủ Ánh sáng khuếch tán hỗn hợp mau tan Rồi Một hôm ai hí hoáng lên bàn Đố ai đó một phương trình vô định Nếu em là axit Anh xin làm bazo
Để tình yêu bất ngờ Mãi trung hòa ko kịp Em thích làm axit Có vị chát vị chua Như hương vị tình yêu Ko ngọt ngào đằm thắm
Tính cách em quái lắm Đâu chỉ một proton Em cứ chạy lông nhông Tìm đến OH khác
Anh phải dùng xúc tác Mới tách được em ra Để dắt em về nhà Xin lời bình hai họ
Em biến quỳ thành đỏ Anh biến quỳ thành xanh Hai chúng ta làm lành Tình yêu ta sáng mãi Có một thời ai say mê học hoá A. cộng B. là phản ứng trung hoà M cộng N là phản ứng cháy nổ Tái hợp thành Valentine đầy hoa Xúc tác Noel , ta sẽ thấy quà Thêm sinh nhật thì chất N vừa đủ Nếu môi trường ta đặt trong sở thú A ét ca tờ, hỗn hợp mau tan Rồi một hôm ai hí hoáy lên bàn Đố ai đó một phương trình vô định Để người ta cứ ngồi hoài, bướng bỉnh Tính toán nào e giảm lại e tăng Đường tim ai xâu phản ứng lằng ngoằng Đủ ét te, bô li me, a xít Rượu, xê ton, phê non, an đê hít Để ai tìm nhăn trán, mặt đăm chiêu Có một thời học hoá để mà yêu Có một thời học trò để mà nhớ Cãi, giận nhau, nhức đầu quá xá cỡ Để cuối cùng vẫn trùng hợp, trùng ngưng. Em chuẩn độ tình anh bằng acid Từng giọt lắng nhỏ vào trong tim Điểm dừng khi tình anh thay đổi Bỏ lại em dung dịch thắm làn môi - Em là oxy rỉ sét đời anh Đừng trách em sao tâm hồn phù thủy Bởi hóa học biến đổi khôn lường Tình trong em còn mãi vấn vương… - Anh ngõ ý xin em đừng phản ứng Hãy vui lòng cho tác dụng vào tim Anh yêu em như acid yêu kiềm Nếu hóa trị hai ta cùng tương đối - Anh biết em trong phương trình hoá học, Và quen em khi phản ứng cân bằng. Từ phương trình oxi hoá Mangan, Tình hai đứa hoà trong dung dịch.
Lãng mạn hóa học
Khi tôi nói em đừng " phản ứng " Hãy ngồi nghe "khái niệm" tình tôi Trái tim nầy dù "điện giải" thành hai Tôi cũng sẽ vì em làm "thí nghiệm"
Sắc đẹp em như một " giây dẫn điện " Vì đó là " đặc tính" tự ngàn xưa Một nụ cười" công dụng " của em ư ? Hay " nguyên tắc " giết người qua khoé mắt
Theo " định luật " của tình tôi " đậm đặc " Kẻ si tình bị " điều chế " nơi em Một cuộc đời son trẻ phải lên men Bởi " nồng độ" ái tình không hạn chế
Tôi yêu em không cùng " hoá trị " Biết lấy gì do " thể tích " sầu thương Em đã làm "tỏa nhiệt " trái tim hoang Và " trọng lượng " đã mấy lần co giãn
Tôi đau khổ tim tôi vì nứt rạn Nên vội thay " cường độ" của tình yêu Giải thích rồi nhưng em vẫn làm kiêu Không phát biểu 1 đôi lời " cảm ứng"
Tôi buồn chán nhưng bị em " tác dụng " Vì tương tư là" trạng thái thiên nhiên " Nếu không tin em "khảo sát " mà xem Rồi sẽ thấy tôi " cân bằng " lời nói
Tôi sống với 1 tình yêu " tuyệt đối" Lòng nát tan như " tia sáng phân kỳ" Tôi thầm mong "hội tụ " một ngày kia Và chẳng muốn đặt tình nơi " vô cực "
Tôi yêu em chẳng kể gì quy ước Không kể gì " áp lực" của riêng ai Nụ cười mà em " phóng phích " trên môi Mềm rạo rực như là đang " xuất hiện"
Phải chăng tôi đi ngược chiều dòng điện Quá vội vàng nên "quy tắc " không dùng Tìm hơi say bao " nhiệt độ" nhớ nhung Trong giây phút đã tan vào " không khí"
Niềm sầu tủi " bốc hơi" lên thành lệ Nhưng càng thương " điện trở" càng gia tăng Có nhiều đêm "ão ảnh" của giai nhân Đã "Phản chiếu" qua giấc mơ êm ái
Khi tỉnh dậy thấy hồn như " điện giải" Đang lạc về " tiêu điểm" tận hư vô Có khi buồn " phân tích " lệ thành mưa Mong "tổng hợp " tình yên vào lòng đất
Cuối dâng em 1 tình yêu " nguyên chất " Tôi thật tình không" phóng đại" thêm đâu Quá si mê tôi " tích tụ " từ lâu Một" dung dịch " chứa rất nhiều vàng bạc
Tôi " đơn chất" em ơi đừng lãnh đạm Xin em về " điều chỉnh" hộ con tim Tôi dành riêng 1 "vị trí" cho em Cao sang nhất "Trong Tình Yêu Lý Hoá " .
Hóa học là gì
Là hoá học nghĩa là chai với lọ Là bình to bình nhỏ... đủ thứ bình Là ống dài , ống ngắn xếp linh tinh Là ống nghiệm , bình cầu xếp bên nhau như hình với bóng * Là Hoá học nghĩa là làm phản ứng cho bay hơi , ngưng tụ , thăng hoa Nào là đun , gạn, lọc , trung hoà Ôxi hóa , chuẩn độ , kết tủa * Nhà Hoá học là chấp nhận "đau khổ" Đứng run chân , tay mỏi lắc , mắt mờ Nhưng tìm ra được triệu chất bất ngờ Khiến cuộc đời nghiêng mình bên Hoá học.
THƠ TÌNH HÓA HỌC
Anh ngỏ ý xin em đừng phản ứng Hãy vui lòng cho tác dụng vào tim Anh yêu em như axit yêu kiềm Nếu hóa trị II ta cùng tương đối Anh biết em trong phương tình hóa học Và quen em trong phản ứng cân bằng Từ phương trình oxi hóa mangan Tình hai đứa hòa trong dung dịch Em chuẩn độ tình anh bằng axit Từng giọt lắng nhỏ vào trong tim Điểm dừng khi tình anh thay đổi Bỏ lại em trong dung dịc thắm làn môi Em là oxi rỉ xét đời anh Đừng trách em sao tâm hồn phù thủy Bởi hóa học biến đổi khôn lường Tình trong em còn mãi vấn vương Dẫu có lúc em thay đổi nhanh như phản ứng trung hòa Dẫu có lúc đầu em nóng như phản ứng tỏa nhiệt Và những khi bản thân em như nước gặp axit đậm Là những khi anh như tra tấn bởi bazơ Tại lúc này như có TNT một mớ Cứ đùng đùng khói bốc cả hai bên Mà anh dây đỏ như phenolphatalein gặp xút Chỉ bởi rằng tay trái cứ như trên Nhưng anh vẫn yêu em tha thiết Mặn mà như muối bền chặt như vôi Rất ngọt ngào như đường saccarozo Lấp lánh như những viên kim cương Nồng nàn như oxi với hiđro Có một thời ai say mê học hóa Axit cộng Bazơ là phản ứng trung hòa Muối Cộng nước là phản ứng cháy nổ Tái hợp thành valentine đầy hoa Xúc tác Noel ta sẽ thấy quà Thêm sinh nhật thì chất N vừa đủ Ánh sáng khuếch tán hỗn hợp mau tan Rồi Một hôm ai hí hoáng lên bàn Đố ai đó một phương trình vô định
| |
|